Translate

Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

Chuyện Hai Mình - TẬP MỘT


Chuyện Hai Mình
Cùng viết: Tony & Rainy  
TẬP MỘT : HOÀNG HÔN TƯƠNG NGỘ
BAO GIỜ BIẾT TƯƠNG TƯ
NHẠC HÒA TẤU

Đồi Hoàng hoa một buổi chiều tà. Một kỵ sĩ áo lam lưng đeo trường kiếm, thả ngựa châm chậm theo con đường mòn bên giòng sông vắng, đôi mắt đắm chiêu  bâng quơ ngâm khe khẽ:

Nhả ra sợi khói vô thường
Khói tan đi mất còn vương lại mình
Cuộc đời như áng phù sinh
Chưa rơi, vì bỡi sợi tình em giăng


Tiếng ngâm vừa dứt, chàng ngước mặt nhìn trời thở dài:
- Hỡi ơi! thế gian bao la , nhân sinh vô tận mà sao mỏi mắt tìm hoài vẫn không gặp bóng hồng nhan tri kỷ, không lẽ vận ta đành cô độc suốt đời sao ?
Chàng ngần ngừ buông lỏng vó câu, con ngựa gặp đám cỏ non bên đường cũng không vội bước cắm cúi nhai lia lịa , kỵ sĩ vuốt bờm ngựa, ngước nhìn rặng núi trước mặt lẩm bẩm :
- Ăn đi, ăn cho no đặng chút nữa vượt đèo đến Nam thành tìm quán trọ ta nghĩ ngơi. bỗng có tiếng ngâm thơ đối lại mấy câu thơ kỵ sĩ vừa đọc:

Tiếc chi một đóa khiêm nhường
Giữa phồn hoa vẫn bóng sương một mình
Cuối đời về cõi vô minh
Còn trong cát bụi chút tình ăn năn


Kỵ sĩ áo Lam không khỏi giật mình, chàng quay mặt về phía dòng sông nới con thuyền nhỏ đang xuôi dòng tới, buộc miệng khen:
-Hay lắm, đối đáp lanh lẹ lắm. Các hạ là ai ?
Chiếc thuyền nhẹ nhàng cập bờ , một thanh niên vận đồ nguyệt bạch buộc neo nhanh nhẹn nhảy lên bờ:
- Chào huynh đài, tiểu đệ thấy ráng chiều đẹp quá thả thuyền xuôi dòng ngắm cảnh sông nước hoàng hôn. Huynh nhìn kìa , mặt trời sắp lặn ánh vàng lan cả một góc trời.
Kỵ sĩ dõi mắt theo cánh tay của thư sinh áo trắng, thiên nhiên quả là đẹp , cảnh hoàng hôn trên sông chưa bao giờ rạng rỡ như lúc nầy, những tia nắng cuối cùng của mặt trời gần như đổ xuống hết giòng sông, nền trời trong veo vài cụm mấy trôi lững lờ và con thuyền neo vắng như đang đợi để múc ánh kim ngân loang loáng bàng bạc chảy về, trước vẽ đẹp  hoàng hôn trên sông, kỵ sĩ áo lam ngẫu hứng đọc:

Ví dầu tình cũng như sương
Xin cho hoa nở lừng hương buổi đầu
Mai kia theo gió về đâu
Vẫn mong thoang thoảng chút sầu quạnh hiu

Ví dầu thuyền vẫn còn neo
Con sông nước lớn xin liều một phen
Mai kia cuối bãi đầu ghềnh

Lời ươm giấc cũ lênh đênh cũng đành

Chàng gật gù, đắc ý vì những câu thơ lục bát lả lướt của mình , không ngờ bạch y thư sinh cũng dựa vài bài xướng, họa lại:

Ví dầu phận bạc tha hương
Xin cho một chút yêu thương ban đầu
Ngửa bàn tay hứng mưa ngâu
Sao mưa nhuộm thắm nỗi sầu hắt hiu

Ví dầu chân bước liêu xiêu
Cũng vì ai lặng ngã chiều mông mênh
Mai kia tàn cuộc lênh đênh
Thì thôi nhé hẹn bên thềm quê xưa


- Hảo bằng hữu, bằng hữu thật nghệ sĩ .
Bạch y thư sinh cũng khiêm tốn :
- Tiểu đệ chỉ dựa vào vần của huynh rồi theo đó chắp vá mấy con chữ mọn.
Kỵ sĩ áo Lam cười thú vị:
- Thôi đệ đừng khách sáo nữa? đệ cũng nhanh tay có kém gì huynh đâu ?
Huynh chính tên là Tony giang hồ quen gọi Tony công tử bạn bè yêu mến thì tặng cho danh xưng Ông Nghè Tây..
Thiếu niên áo trắng cười lém lĩnh:
- Ôi ! tiểu đệ quê mùa nhưng cũng nghe danh Tony công tử đào hoa khắp một vùng lục địa phương nam, Tiểu đệ tên là Rainy hay kén ăn vóc người thanh cảnh nên giang hồ quen gọi  là Rainy thư sinh,bạn bè yêu mến thì tặng cho danh xưng Ông Cống Ta
Tony công tử cười hào sảng:
- Ồ ! đệ mà kết nghĩa với huynh thì khỏi kén ăn, huynh dành ăn hết có mà khóc.
Huynh đệ ta gặp nhau nơi đây thật may mắn hay mình làm lẽ kết nghĩa kim bằng đi .
Rainy thư sinh phân vân :
- Nơi đây không có hoa quả, không có nhang trầm , kết nghĩa có tốt không ?.
Tony công tử cười xòa:
- Có gì mà tốt với không tốt. Chúng ta là nam nhi đại trượng phu đâu phải là nhi nữ thường tình mà quan trọng hóa vấn đề lễ vật. Dứt lời, y dùng bàn đạp là lưng con ngựa phi phi thân lên một cầy rực hoa hoàng yến bẻ một cành nhiều hoa nhất , tiện tay xoẹt mấy cành lá thiên điểu lót trên đất làm cái khay, nhìn thủ pháp nhanh nhẹn của Tony công tử, bạch y thư sinh chặc lưỡi:
- Đại huynh dùng chiêu" Lạng như mây" thật là đẹp mắt.
Tony công tử rút thanh trường kiếm đeo bên mình để cạnh chùm hoa kim phượng vĩ sum sê, bạch y thư sinh cũng rút thanh kiếm mang sau lưng để song song với kiếm đối phương, cả hai cùng khấn trời đất làm lễ kết huynh đệ:
Hôm nay ngày 26 tháng  12 năm 2012 ở đồi Hoàng hoa anh em chúng tôi là Tony và Rainy kết nghĩa huynh đệ. Từ đây sắp tới chung hưởng hạnh phúc, chia xẻ hoạn nạn. Nếu sau nầy ai lập gia đình có hôn ước với nữ nhân, hủy bỏ lời thề nầy quyết chẳng nhìn mặt nhau.
Gã Tony cứ nói theo tiểu đệ của gã một hồi đến chừng vái lạy xong thấy lạ lùng về lời thề của hai người mới hỏi:
- Đệ nầy sao ban nãy đệ khấn câu gì lạ kỳ vậy chẳng ăn nhập gì đến chuyện kết nghĩa của chúng mình.
Bạch y thư sinh cười chúm chím:
Đó là ý của đệ ai biểu đại ca đọc theo làm chi , tiểu đệ vốn ghét nữ nhân, đàn bà con gái sinh ra chỉ cản trở bước chân anh hùng nên tiểu đệ quyết suốt đời không vướng vào tai ương đó, còn đại ca thì sao ?
Tony công tử mơ màng :
Tiểu huynh thì may mắn quen nhiều nữ nhân mỗi người mỗi vẻ làm tiểu huynh luýnh quýnh chắc biết chọn nàng nào để nâng khăn sửa túi  nên tiểu huynh đành ở một mình đã mấy chục năm nay.
Rainy thư sinh trêu đại huynh của gã:
- Vậy thì đại huynh bị ế kinh niên rồi.
Tony công tử cũng không vừa:
-Từ nay trong môn phái Ế  kinh niên của huynh mới có một thư sinh cốt cách phiêu hot mới nhập môn nên cũng đở tủi thân tủi phận.
Cả hai thích chí cười vang.
Lúc đó mặt trời đã khuất núi, hơi lạnh từ mặt nước lan khắp núi đồi cỏ cây, những bông hoa dại đã bắt đầu xếp cánh đi ngủ Rainy thư sinh rùng mình.Tony ân cần :
- Đệ lạnh hả, để tiểu huynh tìm củi khô về đốt lửa .
Rainy lắc đầu:
-Tiểu đệ phải về thôi, chắc ở nhà mẫu thân trông đợi , Tony đại huynh xin từ biệt, gã chắp tay cúi chào quay lưng nhảy xuống thuyền chèo ngược dòng.Tony công tử đứng nhìn theo vừa lúc đó Rainy trở mũi thuyền :
- Đại huynh tiểu đệ quên không lấy kiếm .
Tony công tử khoát tay :
- Đệ đừng quay thuyền làm chi để ta đem tới cho. Dứt lời , gã cầm thanh kiếm dùng thế " Hải điêu phi tiễn" phóng thanh kiếm, chưa đầy hai phút sau thanh kiếm đã nằm gọn giữa khoan thuyền, Rainy vừa nhặt lên đã la hoảng:
- Đại huynh đưa nhầm kiếm cho tiểu đệ rồi . Gã định trở thuyền thì Tony công tử nói với:
Tiểu đệ cứ đi đi kẻo thân mẫu chờ, một tuần sau ta gặp nhau, tại đây buổi sáng để trao đổi kiếm.
Rainy thư sinh gật đầu, chiếc thuyền nhỏ trôi dần chỉ còn một dấu chấm nhỏ trên mặt sông , lúc nầy Tony công tử mới nhìn thanh kiếm của tiểu đệ mình , lưỡi kiếm mỏng lét màu xanh ngọc có khắc ba chữ nhỏ, vừa đọc xong gã giật mình :
- Ỷ Thiên kiếm đã tuyệt tích trên giang hồ trên năm trăm năm nay , sao bây giờ lại xuất hiện trong tay tiểu đệ. Gã là ai?
Con ngựa đã ăn cỏ no nê đến bên gã chờ hiệu lệnh khởi hành, màn đêm phủ xuống khắp núi đồi Hoàng hoa....[ còn tiếp]

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

Chuyện Hai Mình - TẬP HAI



Chuyện Hai Mình
Cùng viết: Tony & Rainy
TẬP HAI: KIẾM QUANG LẠI MẤT
MỘNG DƯỚI HOA
NHẠC HÒA TẤU

Đồi Hoàng hoa sáng tinh mơ, vẫn con ngựa dặm trường san bạt cũ, vẫn Lam y kỵ sĩ đến trước hẹn, những chùm hoa kim phượng vĩ vẫn đong đưa trong gió sớm, những bụi xuyến chi lấm tấm trắng xen giữa màu vàng cháy của dã quỳ trang điểm cho đồi hoa thêm phần rực rỡ. Người bạn hẹn chưa thấy tới, gã lẩm bẩm :
- Đồi Hoàng Hoa, sông Tịnh Thủy toàn là những cái tên thơ mộng để trang điểm  phong cảnh hữu tình nơi đây. Nếu sau nầy rửa tay gác kiếm từ biệt giang hồ ta sẽ dựng một ngôi nhà nhỏ giữa đồi nhìn ra sông gọi là: Nam Sơn gia trang
- Và thêm một nữ chủ nhân kiều mỵ thì mới an cư lạc nghiệp vĩnh viễn.
Tiếng nói sau lưng, quay phắt lại gã tiểu đệ cưỡi một con ngựa trắng tủm tỉm cười, Tony công tử cũng mỉm cười:
- Hóa ra là đệ ta cứ tưởng đệ đi thuyền nên cứ nhìn ra mặt sông mà ngóng. Đệ có đem kiếm để đổi không?
Rainy thư sinh hốt hoảng:
- Tiểu đệ quên mất rồi.
Tony công tử đưa kiếm ra :
- Đệ cứ giữ kiếm của đệ, kiếm của huynh khi nào lấy cũng được.
Rainy thư sinh lắc đầu :
-Thôi huynh cứ giữ đi, đệ không cần lắm.
Tony công tử vẫn không rút kiếm về, y nói:
- Kiếm của đệ là kiếm quý, đệ cất đi, còn kiếm tầm thường của huynh nếu lỡ mất thì thôi.
Cả hai đang đẩy đưa qua lại thì có một bóng đen nhân lúc sơ hở của hai người cướp thanh kiếm quý cười ròn rã:
- Hai vị đã chê thì cho ta mượn một ngày hôm sau sẽ trả.
Bóng đen vừa cướp kiếm xong giở khinh công chạy về phía Tây. Hai huynh đệ cùng nhủ thầm:
- Thân pháp người nầy nhanh lắm mà hình như ...là nữ nhân.
Cả hai cùng phi thân theo bóng đen nọ qua hết đồi Hoàng Hoa, nối tiếp một đồi thông khác, gió nhẹ tiếng thông reo vi vu thật bình yên, giữa những cành thông  một bầy chim chích chòe hót líu lo, cả hai không có thời gian tận hưởng cảnh bình minh  êm đẹp đó vì mãi đuổi theo hắc y nhân phía trước.
Qua hết đồi thông thì đến một sơn trang tráng lệ, bóng đen chạy thẳng vào và mất hút, đây là một sơn trang rộng bát, ngát trung tâm là những dãy nhà ngang dọc tọa lạc giữa những hàng chè xanh, hai hàng cây sâm banh làm lối đi vào, những bụi tùng bách tán và trúc thanh vân nghiêng mình chào lữ khách. Ngay chính giữa đại sảnh là một chậu thủy sanh hình bán nguyệt nhấp nhô trên đá giả sơn.
Hai người tiến vào đại sảnh. Một người tùy nữ chấp tay vái chào:
- Xin lỗi nhị vị thiếu hiệp, tiểu thư tôi có việc khẩn thiết mượn đỡ thanh kiếm của hai vị khoảng hai canh nữa sẽ hoàn chủ, xin mời vào dùng trà tạm .
Dứt lời, thanh y nhân đưa hai người vào ngồi gian chính điện, hai tiểu đồng vận y phục cánh sen tóc búi trái đào dâng trà mời khách, màu trà xanh ngát thơm lừng lựng, Tony công tử vốn là người sành về các loại trà, vừa nâng tách ngọc trà chưa uống y sững sờ:
-Loại Trảm mã trà nầy ở tận Vũ Di Sơn miền Tứ Xuyên sao nơi đây lại có .
Người tùy nữ đỡ lời:
- Không đây là Thanh nữ trà , đây là những búp trà non ướp bằng mồ hôi của các thanh nữ , các hạ thử uống thử xem hương vị đâu kém Trảm mã trà .
Thì ra chủ nhân ở đây có kiểu chế biến trà khác người, y thuê những thanh nữ từ mười ba đến mười lăm tuổi hái trà nhưng không bỏ vào giỏ như cách thông thường mà khi hái trà các cô phải bỏ vào các túi áo, tay thoăn thoắt mồ hôi nhễ nhại, chính mồ hôi ấy đã điều hòa vị chát của trà.
Nghe hai người ca ngợi trà, Rainy thư sinh hớp thử một ngụm trà, y không rành như vị tiểu huynh của y nhưng cũng cảm nhận được mùi thơm dìu dịu, và độ mát, độ chát vừa phải  khác hẳn hương vị chát ngắt mà mẫu thân y thường đãi khách. Tony công tử nhâm nhi từng ngụm trà một, y gật gù:
- Trà Thanh nữ đúng là danh trà không ngoa.
Đợi hai người uống trà xong, người tùy nữ đưa cả hai vào gian phòng rộng lớn bên cạnh ,gian phòng nầy trưng bày đủ các loại đàn :
Phía bên tả là các loại đàn dân tộc: đàn Tranh , đàn Nguyệt , Tỳ Bà, dàn Đáy, đàn Bầu, đàn Thập Lục, đàn Ba, đàn Gáo ,đàn Đoản, đàn Đá, có cả hai loại đàn của người dân tộc là đàn Tơ rưng và đàn Khưm Thum
Phía bên hữu là các loại đàn Tây Phương: Tây Ban Cầm, Măng Cầm, Băng Cầm, Dương Cầm, Vĩ Cầm, Bội Đại Đề Cầm, Thụ Cầm...
Tony công tử chọn Cổ thụ cầm 46 dây. Tony so dây và chọn  bài Dạ Khúc (Serenade)  của Franz Schubert, tiếng đàn của y vang lên như nỉ non, thổn thức vừa lãng mạn, quyến rũ đây là thông điệp của tình yêu nhắn gởi cho vạn vật trong đó có sinh vật tri thức nhất: con người, tiếng đàn y cứ ngân nga mãi, chợt y thấy cây đàn Violon chỉ còn một dây, tánh hiếu kỳ nỗi lên y vẫn tự tin phiêu phiêu kéo bài " Bao giờ biết tương tư " một dây tiếng vĩ cầm vẫn réo rắt như bốn dây thông thường, y đã ngừng đàn mà mọi người vẫn ngẩn ngơ.
Đến lượt Rainy thư sinh,  y thấy trên bức tường khắc sẳn một bài thơ, y hơi nhíu mày một bài thơ bốn khổ hai khổ đầu bảy chữ và hai khổ sau tám chữ, ngó quanh, tay y cũng bẻ một nhánh trúc thanh vân kẻ một bài thơ hoa lại.

Bài thơ nguyên bản:Tạ từ  tình

Sáng ra hoa bưởi trắng vườn sương
Người bước đi xanh mộng bình thường
Ta thấy nao nao hồn mưa bụi
Và sầu trong dạ ẩm hơi sương

Người đi bỏ sót lại môi cười
Và áo vàng hoa cúc nhung tươi
Ta mơ người biến thành chim sáo
Bay dưới tàn thu hót ngậm ngùi

Rồi hôm nào nhìn gió bấc đưa sang
Áo mới nhà ai chừ đã rộn ràng
Ta ngỡ rằng cõi sầu ta cao ngất
Người không về nghe gió thổi mênh mang....

Xưa ta người cùng hòa chung hơi thở
Tay tìm tay ve vuốt cuộc tình buồn
Nghe ngày tháng vọng âm niềm tưởng nhớ
Giờ tủi sầu thân bóng núi cô đơn...

* Bài thơ họa :Tạ từ tình

Chiều đã vàng phai rất nhớ thương
Một lần xưa gãy cánh uyên ương
Từ đó buồn hiu bên ngõ vắng
Hoa ở vườn ai quên tỏa hương

Người đi ta bỗng thấy bùi ngùi
Bỗng thấy đất trời như kém vui
Hình như người đi chừ rất vội
Nên ta từ đó cũng thôi cười

Ừ người cứ đi cho thật vội vàng
Khỏi chờ ai mưa bụi bước lang thang
Ta ở nơi nầy nỗi buồn chất ngất
Rối lòng chưa từ độ biết lan man ..

Người ra đi để lại trời thương nhớ
Hoài cố nhân chi nước đã xa nguồn
Lưng chừng nỗi đau bóp mềm hơi thở
Nhặt chút sầu rơi tim tím linh hồn

Sau khi Tony công tử chơi đàn xong, người tùy nữ áo xanh bày bàn cờ, thanh y nữ nhân lựa quân cờ đỏ và Tony chọn màu cờ xanh, Mở màn Tony áp đảo đối phương và tấn công liên tục buộc Thanh y nữ nhân phải phòng thủ kỹ tấn công nhanh, tuy dùng pháo trực diện tấn công nhưng Tony kết hợp nhuần nhuyễn thế xe pháo mã xa luân chiến, thế cờ của Thanh y nữ nhân chỉ phản công nhẹ vài nước đầu từ nước thứ 8 trở đi thì đuối sức lui về phòng thủ và đến nước 16 chấp nhận thua

Trình tự ván cờ  như sau :


* Tony. công tử ...................* Thanh y nữ nhân

Pháo 2 bình 5 .................   Pháo 2 bình 5
Mã 2 tấn 3........................   Mã 8 tấn 9
Xa 1 bình 2......................    Pháo 8 bình 7
Xa 2 tấn 8.........................   Mã 2 tấn 3.
Chốt 7 tấn 1......................    Xa 1 bình 2
Mã 8 tấn 7.........................   Xa 2 tấn 16
Xa 9 bình 8........................   Xa 2 bình 53
Pháo 8 tấn 7......................    Mã 3 thoái 2
Xa 8 tấn 9..........................    Xa 3 tấn 1
Pháo 5 tấn 4.......................   Sĩ 6 tấn 5
Xa 2 bình 5 ........................   Tướng 5 bình 6
Xa 8 bình 7 ........................    Xa 3 bình 4
Xa 5 tấn 1   .........................  Tướng 6 tấn 1
Xa 5 thoái 2.........................   Sĩ 4 tấn 5
Xa 7 thoái 1.........................   Pháo 2 thoái 1
Pháo 5 tấn 2........................   Thua


Trong khi Tony chơi cờ , Hoàng y nữ nhân đưa ba bức tranh thiếu nữ mỗi cô mỗi vẽ như ba đóa hoa bên mình : hoa huệ , hoa sen và hoa cúc. Đây chính là sở trường của Rainy thư sinh, không những y đọc tên tác giả đúng mà còn diễn tả hết nét tinh túy của từng bức tranh họa sĩ thể hiện.

"Thiếu nữ bên hoa huệ" - Tô Ngọc Vân

"Thiếu nữ bên hoa sen" - Nguyễn Sáng

"Thiếu nữ và hoa cúc" - Dương Bích Liên

Y đang thao thao bất tuyệt thì Hoàng y nữ nhân liếc xéo:
- Nói hay lắm nhưng trăm hay lý thuyết không bằng một dở thực hành.
Không biết từ lúc nào trước mắt y đã có một vuông lụa trắng và mấy mẫu bút chì than, y bỗng nhớ đến bức danh họa bà Sương Nguyệt Ánh của nữ họa sĩ Bé Ký treo trong phòng khách nhà y, một phụ nữ thanh tân với chiếc khắn quàng cổ mỏng manh trong dịp xuân về vậy là thuận tay y nghệch ngoạc một nữ nhân vận áo dài bên bình hoa mai trắng, cả Tony công tử và Hoàng y nữ  đều tấm tắc khen:
- Có hồn lắm - Tuyệt mỹ họa.
Hai người đã dạo chơi đủ bốn bộ môn nghệ thuật mà vẫn không thấy Hắc y nữ trả kiếm, nhìn thái độ bồn chồn của hai người Hoàng y nữ ôn tồn nói :
- Xin nhị vị thiếu hiệp yên tâm, tiểu thư tôi mượn là trả, Nữ trà sơn trang chưa bao giờ thất hứa với ai. Mời hai vị dùng thêm chung trà cúc và vài chiếc bánh ngọt trong lúc đợi chủ nhân về.
Y vừa dứt lời thì Hắc nữ nhân từ phòng sau bước ra tóc tai rối bù quần áo tả tơi, thở hổn hển :
-Thất bại nữa rồi.
Cả hoàng y và Thanh y nữ đều buộc miệng:
- Kiếm cũng gãy nữa sao ?
Hắc y nữ rơm rớm nước mắt :
- Không gãy nhưng bị con tiện tỳ đoạt mất rồi...
Tony công tử la hoảng :
- Sao lại để cho người ta đoạt kiếm, cô có biết đó là kiếm quý không?
Hắc y nữ gật đầu:
- Tiện nữ biết nên mới mượn để đi phục hận. Rainy thư sinh ôn tồn hỏi:
-Kẻ thù của cô là ai? cô phải lượng sức mình rồi hãy giao đấu chứ ?
Hắc y nữ nghẹn ngào:
- Dù có chết cũng phải dấn thân vào vì tính mạng trượng phu đang tính từng ngày, từng giờ
Hoàng y nữ bèn kể cho hai người khách nghe: .
Nữ trà sơn trang là nơi cư ngụ của tam cô nương: Huyền Vân, Thanh Vân và Hoàng Vân, các mỹ danh nầy là theo màu áo của họ, tháng sáu năm vừa rồi Huyền Vân kết hôn với thiếu gia nhà họ Trần, Trần thiếu gia thích ngao du sơn thủy đó đây để tìm nguồn thi hứng, chẳng may cách đây hai tuần trăng y bị một loài côn trùng cắn phải, khuôn mặt sưng vù, nghe nói đó là con Chí sống trong kho dầu mỡ lâu năm của hoàng cung Ba tư, con chí nầy to bằng con heo con, nọc độc của nó không thuốc thang nào trị được, ai bị cắn chỉ trăm ngày sau là mất mạng, chỉ  trừ cái nhụy của hoa Hoắc Lan đem chưng cách thủy với vỏ cây bạch quất và hoa khế rồi bôi vào thì mới tan độc.
Nghe chuyện lạ Rainy thư sinh ngạc nhiên:
- Con chí sống trong kho dầu mỡ của hoàng cung to bằng con heo con, sao giống chuyện cổ tích quá .
Thanh Vân gật đầu:
- Chuyện cổ tích có thật đấy, con Chí ngày xưa to bằng con bò đã làm cho triều đình Ba tư điên đảo vì tính ác độc của nàng công chúa xinh đẹp, nàng tuyển phu bằng câu đố con Chí, nếu đoán trúng được cưới nàng nếu sai bị tử hình không ai đoán ra cả về sau có con yêu tinh giả làm hoàng tử nước láng giềng đoán đúng và mang nàng vào rừng sâu hành xác cho chừa cái tội kiêu căng coi thường mạng sống đồng loại.
- Còn con chí.
- Con chí vẫn sống  trong kho dầu mỡ của Hoàng cung Ba tư đến khi A lịch sơn Đại đế từ Hy lạp xâm lăng Ba tư  Chiến thắng của ông trước quân Ba Tư trong trận Gaugamela- chiến thắng của ông trước vua Ba Tư Darius !!! khi vào hoàng cung Ba tư nghe chuyện con Chí ông rất  thích thú, cuộc viễn chinh nào người cũng mang theo, nhưng lượng dầu mỡ cung cấp cho nó không đầy đủ như lúc ở cung đình Ba Tư nên nó ốm lần và mang bệnh còi xương, đến lần chinh phục Ấn Độ thì Hoàng Đế ngã bệnh và mất, con Chí bơ vơ trèo lên Hy mã lạp sơn thì lạnh quá chịu không nỗi lại bò xuống, may sao gặp được các tăng sĩ Đại thừa đi truyền đạo , phái nầy quan niệm: Mỗi chúng sinh đều mang Phật tính nên mang nó đi theo.Từ đầu kỷ nguyên Tây lịch, bánh xe Phật giáo đã lăn tới vùng đất Giao Châu – tên gọi xứ Việt Nam thời xa xưa ấy – theo bước chân thương thuyền trên đó có các tăng sĩ Ấn Ðộ và con Chí quanh quẫn trong các chùa chiền Việt Nam ăn lén các chạn dầu phụng của tăng ni nhưng của nhà Chùa là do đạo hữu cung cấp khi đầy khi vơi nên bệnh còi nó phát triển từ con Bò nó nhỏ lần thành con Heo, dầu nhà chùa không đủ nó lén lên rừng tìm các cây họ dầu mà bổ sung lượng dầu cho cơ thể nên nọc độc hình thành, một lần thấy một sa di rót dầu chiên đậu nó thèm quá há mỏ tớp dầu ai dè trúng tay chú tiểu vết thương làm độc 100 ngày sau thì vị sa di mất, nhà chùa không sát sinh nên đuổi nó vào rừng Trường Sơn, giờ đây thức ăn chính của nó là các cây họ dầu nên nọc độc càng dữ tợn.
Tony công tử cũng thắc mắc:
- Nhưng làm sao biết nhụy Hoắc Lan chữa được nọc độc con Chí.
Hoàng y nữ trả lời:
- Ở Trúc gia trang có một vị tiểu thư cũng bị con Chí cắn nhưng thân phụ cô ấy là một lương y nối tiếng ông biết chỉ có Hoắc lan ở Lan sơn trang là chữa được vì tình giao hảo lâu đời của Trúc và Lan gia trang họ đã biếu cho Trúc tiểu thư một bông Hoắc lan để chữa lành bệnh nhưng Nữ trà sơn trang thì không được cái may mắn đó, chị hai tôi tình nguyện làm nô bộc để cứu mạng cho chồng mà họ một hai xua đuổi, ăn cắp thì bị phát hiện, dùng võ công để ăn cướp thì thua xa đối phương mấy lần kiếm bị gãy lần nầy tưởng dùng kiếm quý sẽ thu phục được không ngờ bị mất kiếm.
Dứt lời cô đổi giọng:
-Chúng tôi thật là không biết lượng sức, vật quý ở sơn trang không thiếu, nếu nhị vị vừa ý món nào xin thành kính dâng lên ngõ hầu chuộc lỗi.
Cả Tony công tử và Rainy thư sinh đều lắc đầu:
- Ai lại làm chuyện trao đổi ngược đời vậy. Nhưng mà Lan gia trang ở đâu, xin ba vị Tiểu thư chỉ đường chúng tôi đến thử xem may đâu ăn trộm được thảo dược về trị cho Trần thiếu gia.
Ba vị tiểu thư mừng rỡ:
- Được nhị vị thiếu hiệp chiếu cố còn may mắn gì bằng nếu đi đường bộ cũng mất một buổi nhưng theo địa đạo trong Nữ trà sơn trang thì khoảng một canh giờ là tới.
Huyền Vân tiểu thư rút hai thanh đoản kiếm trao cho hai người rồi đưa họ vào thư phòng để vào địa đạo đến Lan Gia trang.
[ còn tiếp)

Tài liệu tham khảo:

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2017

Chuyện Hai Mình - TẬP BA


Chuyện Hai Mình
Cùng viết: Tony & Rainy
TẬP BA : TIN NGƯỜI RƠI XUỐNG HANG SÂU
HOA XUÂN
HÒA TÂU GUITAR




Trong thư phòng của Nữ trà sơn trang có một cái tủ mẹ bồng con, khi xê dịch cái tủ ra thì có một nắp hầm bằng đá hoa cương, Huyền Vân cô nương kéo  mạnh cơ quan nơi bức tường, nắp hầm từ từ xê dịch lộ ra một đường hầm khá rộng cho vừa hai người đi, đường hầm được lót đá cẩm thạch, đây là loại đá rất đặc trưng của Ngũ Hành Sơn, đá có nhiều vân ngũ sắc đẹp và rất sang trọng, cứ khoảng mười bước thì có một ngọn đèn lồng soi rõ những vân đá xanh biếc rất thanh nhã Tony công tử có cảm giác khoan khoái , nhẹ nhàng y thầm thì :
- Tiểu đệ, hình như mình đang đi vào thiên thai chứ không phải vào địa đạo.
Huyền Vân cao hứng giảng giải :
- Gia phụ định cư nơi nầy đã gần hai trăm năm, thời đó người Pháp xâm lăng Việt Nam, sĩ tử khắp nơi hưởng ứng phong trào Cần Vương của vua Hàm Nghi, sau khi vua bị bắt và bị đày  qua Phi Châu, nhóm tàn  quân còn lại cô thế nhưng tinh thần bất khuất không đầu hàng họ lần vào rừng dùng chiến thuật du kích giả làm kẻ cướp để giết lẻ tẻ lính viễn chinh và những quan quân tiếp tay cho giặc, con đường nầy là nơi tiếp tế lương thực kín đáo cho nghĩa quân chưa từng bị phát hiện vì chỉ những người đời thứ nhất trong gia đình mới tận tường, các gia nhân thân cận mấy cũng không được biết.
Họ vừa đi vừa nói chuyện nên chẳng mấy chốc đã ra đến cửa địa đạo.
Đúng như Huyền Vân cô nương nói cửa ngõ địa đạo là bìa một khu rừng được đánh dấu bằng một tảng đá vôi giữa hai cây sơn tùng. Tới đây thì Huyền Vân cô nương dừng lại, cô nói :
- Hai vị thiếu hiệp cứ theo đường mòn nầy đi khoảng một dặm nữa đến ngôi nhà màu xanh treo rất nhiều phong lan đó là Lan gia trang, tôi đứng chờ ở đây, kẻo thấy tôi con tiện tỳ nộ khí xung thiên làm hỏng mất đại sự.
Hai người từ giã cô rồi ung dung tiến bước , càng đi sâu vào rừng tiếng chim hót ríu ra ríu rít thật vui tai
Rainy thư sinh không bỏ lỡ cơ hội chọc quê đại huynh của gã:
- Tiểu đệ thấy hình như huynh cũng thành người nhà của Nữ trà sơn trang rồi đó .
Thanh Vân cô nương cứ liếc mắt với huynh lia lịa.
Tony công tử cười nụ, vừa rồi trong lúc chơi cờ đôi mắt đẹp của Thanh y nữ chả làm y xốn xang đó sao? nhưng y vờ lắc đầu :
-Tiểu đệ cứ nghĩ vẩn vơ rồi nói tào lao, mà Hoàng cô nương cũng rất có tình ý với tiểu đệ mà.
-  Ối chà , đệ ghét cay ghét đắng phụ nữ mà đại huynh.
- Vậy thôi để đại huynh bợ luôn hai cô nghen.
- Không được, nếu đã vậy thì để đệ xí phần hết.
- Sao lại xí phần hết hỡi người vốn rất kỵ nữ nhân?
Rainy thư sinh cau mày:
-Tiểu đệ rất úy kỵ nhưng nếu để đại huynh chiếm phần tiện nghi thì đệ đây cũng  không chịu được chi bằng đệ giang tay gánh vác việc nhỏ cho xong.
Tony công tử định trêu thêm thì hai người đã đến một sơn trang trông toàn hoa Lan, ôi thôi là đủ loại Lan , phong lan và thổ lan.đủ màu đủ sắc Tony công tử hướng dẫn cho tiểu đệ :
- Những giò Lan hàng thứ nhất đều thuộc họ Giáng Hương, tùy theo màu sắc mà có tên : giò lan màu trắng có tên là Quế Lan Hương, loại màu hồng gọi là Hồng Nhạn, chậu trắng nõn nầy là  Bạch Nhạn,
Giò lan nhiều màu là Giáng Hương tam bảo sắc hoặc nhị sắc, còn giò màu tím gọi Quế tím , nếu màu vàng gọi Quế vàng , giò màu hồng mận nầy gọi là Giáng thu hay Hồng dâu, nỗi bật nhất là Giáng xuân đỏ với những cánh hoa rực sắc đỏ tươi .
Rainy reo lên :
- Chùm hoa nầy đuôi dài và cong như đôi sóc gọi là gì hở đại huynh .
- Giống đuôi chồn chớ đệ gọi là Vĩ Hồ .
-Còn hoa nầy sao giống chiếc hài của người đánh cờ với đại huynh hồi nãy vậy ?
-Ấy chính là Lan Nữ Hài, không ngờ nơi đây phong phú quá có đến ba chục loại Lan Nữ Hài.
-Tiểu đệ thích hoa lan nầy như cách bướm mỏng manh
-Ừ, Lan Hồ Điệp đấy.
Rainy đi từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác:
- Ố là la , sao lại có loài lan hoa uốn éo như vũ công nè đại huynh
- Lan nầy gọi là lan Vũ Nữ, đa số là hoa vàng nên còn có tên là Hoàng Y Lệ Nương.
Giữa sân là các giò Lan Thủy Tiên trắng , Thủy Tiên Vàng, Thủy Tiên Hồng và Thủy Tiên Cốm, riêng Vàng màu từ đậm chuyển qua nhạt cũng mấy chục giò .
Rainy lại trằm trồ :
-Đại huynh coi kìa các giò hoa nơi đây từ thân đếm bảy nấc thì nở hoa , đẹp nhất là hoa tím giống hoa Pensée quá.
- Đó là hoa Đăng Lan đấy .
-Còn nữa ? loại Lan nầy thân như cánh quạt xòe ra mà hoa cũng rất lớn và vẻ đẹp cũng rất rạng ngời .
-Là loài Vân Lan nhưng quý hơn cả là Cát Lan hoa to diễm lệ đủ sắc màu..
Đúng như Tony công tử ca ngợi , dàn Cát Lan nằm trong cùng lá to hoa to rực rỡ, Rainy thư sinh mê mẫn ngắm nhìn chợt y thắc mắc:
- Nhưng sao không thấy Hoắc Tử Lan đâu hết vậy , hay chúng ta đi nhầm nhà.
Một giọng nói thánh thót vang lên :
- Không nhầm đâu, nhưng hoa quý phải cất kỷ chứ !
Rainy thư sinh sững sờ nhìn cô gái đứng trước mặt y, thiếu nữ mỏng manh như sương khói, y nghĩ thầm :
- Không lẽ người nầy mà võ công cao hơn Huyền Vân cô nương sao?
Cô gái đưa hai người vào nhà, Rainy thấy thanh Kiếm của y treo trên tường thì y biết điều dự đoán của y là sự thật, ngạc nhiên hơn cạnh đấy là chậu Hoắc Lan với mấy bông hoa đen tuyền đặc biệt .
Tony công tử sững sờ :
- Loại Hoắc Lan nầy quý và hiếm vô cùng, quê hương của nó tận vùng núi cao Nam Mỹ sao lại lưu lạc đến đây?
Thiếu nữ cười chế nhạo :
- Nhị vị thiếu hiệp đến đây được thì dễ chừng hoa Lan không đến được sao?
Tiếng nói rất ôn nhu có pha lẫn trách móc êm đềm, nàng không sắc nước hương trời nhưng nghe giọng nói nàng thì bất cứ trang hảo hán nào cũng ngất ngây.
Tony công tử gật gù nói theo :
- Phải rồi.
Thiếu nữ đích thân rót trà mời khách.Trà của nàng không ngon như trà của Nữ Trà Sơn trang nhưng hương vị ngọt ngào cứ ngon ngót đầu lưỡi và không gian, con người nơi đây gần như uy hiếp khách bằng vẻ mềm mại êm đềm. Rainy thư sinh nỗi tiếng lém lĩnh mà y cũng không biết mở đầu làm sao? Chừng như thấy tội nghiệp cho hai vị khách thiếu nữ mở lời:
- Hai vị đến đây là để đòi kiếm và muốn trộm Hoắc Lan?
Tony công tử lắc đầu :
- Không phải trộm mà là xin, xin cô mở lượng từ bi cứu người làm phước.
Thiếu nữ cười khanh khách:
- Các hạ biết người ta như thế nào mà đòi cứu người lỡ cứu trúng tiểu nhân chuyên hại người có phải mang tội với võ lâm hay sao?
Cả hai người giật mình. Hình như cô thiếu nữ nầy thấy rõ sự hồ đồ của huynh đệ họ, nghe nói vị thiếu gia họ Trần bị nạn chứ họ cũng chưa thấy, chưa biết đầu đuôi ra sao mà cả hai đã nỗi lòng nghĩa hiệp.
Tony công tử chống chế:
- Cho dẫu là ai tiểu nhân hay quân tử bất luận họ ăn ở ra sao nhưng thấy người sắp chết việc đầu tiên là phải cứu.
Nữ nhân thở dài :
- Nói hay lắm, vậy thì kiếm đó hai vị cứ lấy đi, hoa đó hai vị cứ hái đi.
Tony công tử không khách sáo, cúi đầu cảm tạ thiếu nữ và y lại dùng thế " Lạng như mây " tay trái rút thanh kiếm trên tường quay lại y dùng tay phải nhanh nhẹn hái ngay một bông lan đen ánh , mướt rượt như nhung, không ngờ chậu hoa như có sức hút cả người Tony, gã rùng mình hoảng hốt, định vận khí đan điền để vọt lên nhưng đã muộn. Rainy thư sinh bay mình đến níu tay của bạn nhưng cả hai người cùng rơi phịch xuống hố sâu , thì ra chậu hoa ngụy trang trên một tấm thảm hờ...
Thiếu nữ cười nhẹ bí hiểm, y thoăn thoắt bước vào trong buông rèm, Lan gia vẫn im lìm trong cánh rừng già, những giò lan mướt như ngọc thoang  thoảng hương thơm trong không gian lặng lẽ u tịch.

Tài liệu tham khảo:

- http://www.biodivn.com/2013/11/kho-du-lieu-cuc-hay-ve-lan-viet-nam.html
- http://hoalanrung.vn/kien-thuc-ve-lan.html
- http://phonglanrung.vn/tin-tuc/tim-hieu-nhung-loai-hoa-lan-dep-va-dat-nhat-gioi.html

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017



Chuyện Hai Mình
Cùng viết: Tony & Rainy
TẬP BỐN: DƯỚI HANG SÂU ĐƯỢC BÍ KÍP
NHẠC HÒA TẤU
CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY


Hai người cùng rơi theo phương thẳng đứng và cuối cùng cũng chạm đáy, đó là một hồ nước lạnh và cũng nhờ rơi xuống nước nên cả hai không bị thương tích gì, tuy nhiên nước lạnh làm Tony công tử run cầm cập y vội tìm hướng để bơi vào bờ, bơi độ khoảng một canh giờ thì cả hai tìm được bờ đất khô và lăn mình để nghĩ, Tony công tử ngạc nhiên thấy tiểu đệ của mình không có vẽ bị thấm lạnh, chỉ có khuôn mặt và đầu tóc của y hơi bị thấm nước chút đỉnh, đóan biết  tâm tư đại huynh mình Rainy giải thích:
- Áo tiểu đệ là áo không thấm nước. Thì ra vải áo của Rainy là loại vải áo thông minh do các kỹ sư sinh học ở Đại học California chế biến họ dệt xen chỉ thấm nước với chỉ chống thấm chất lượng cao và tạo ra một loại vải siêu mỏng có khả năng hút nước dọc theo các sợi chỉ thấm nước ở một mặt vải và tháo bỏ lượng nước này ở mặt còn lại. Điều đặc biệt là cơ chế tách nước của vải liên tục hoạt động ngay cả khi các tấm vải hoàn toàn bị thấm ướt.Tony cười khổ:
- Huynh mới đọc báo về loại vải đặc biệt nầy không ngờ nay đã có người sử dụng.
- Huynh yên tâm, lần sau đệ sẽ nói mẫu thân may tặng huynh một chiếc áo để hành sự.
Tony băn khoăn :
- Mà đệ bị giam nơi nầy không sợ mẫu thân lo lắng sao ?
Rainy cười khì :
-Mẫu thân đệ cùng bằng hữu ngao du các nước Đông Nam Á một tháng sau mới trở về, huynh yên tâm đệ có quyền bay nhảy trong hai mươi tám ngày.
-Nhưng mà huynh cảm thấy rất đói ,ta đi men theo bờ hồ thử có thứ gì ăn không ?
Hai người đi men theo bờ hồ thì gặp một cây mít sai trái cũng may có một trái mít đã chín, Tony dùng thanh Ỷ Thiên kiếm xẻ trái mít làm nhiều miếng nhỏ, đặc biệt trái mít nầy còn ở trên cây mủ rất nhiều nhưng khi lưỡi kiếm Ỷ Thiên xẹt qua , những miếng mít tươi mọng mật bày ra trước mặt hai người và không hề có chút mủ mít nào dính trên lưỡi kiếm, Rainy tiếu lâm:
-Hình như người làm kiếm nầy mục đích không phải giết người mà dùng để xẻ mít...
Nụ cười trên môi y vụt tắt y nhíu mày suy nghĩ rồi bất ngờ hỏi Tony:
- Huynh nè , huynh có thấy lạ không? dưới hang sâu sao không tối om mà lại có ánh sáng như lúc bình minh vậy hè ?
Tony công tử mừng rỡ:
-Có ánh sáng tức là có khoảng không để nhận ánh mặt trời , hy vọng huynh đệ ta thoát nạn .
Hai người lại đi ngược phía cây mít, khoảng nửa dặm thì gặp một thạch thất bằng đá cẩm thạch tự nhiên đâu lại và chính các khoảng hở của đá đã mang ánh sáng cho hang động nầy. hai người thận trọng bước vào thạch thất, thạch thất vắng hoe có màu xanh ngọc và hun hút bên trên là một khoảng không gian trống .
Tony thầm thì :
- Ánh sáng thiên nhiên khi vào động đã khếch tán và cho màu xanh mát diu, nhưng độ cao thì cao quá mà khoảng lộ thiên thì quá nhỏ làm sao mà thoát .
Hy vọng tắt ngấm trong đôi mắt hai người, nhưng vẫn còn mong mỏi một chút may mắn hão huyền, họ tiếp tục thám thính tiếp, Chợt Rainy kêu lên :
-  Đại huynh, nơi đây có một bộ xương người.
Tony công tử lách mình qua gian kế bên  , đúng là một bộ xương khô đét đang ngồi theo kiểu kiết già , có lẽ người nầy đã nhập định như thế nầy mấy trăm năm về trước nên áo quần và da thịt đã tiêu tan hết chỉ còn bộ xương khô. Rainy thư sinh rùng mình, y tưởng tưởng tượng cái ngày mai không bao lâu nữa y và đại huynh của y cũng thành hai bộ xương khô nơi tuyệt cốc nầy, chợt y nghe thấy tiếng cười nhạo của Tony:
- Ha ha... Độc Cô Chờ Tình... ta tưởng mình ta chờ tình không ngờ nghìn năm xưa đã có tiền nhân đi trước ta một bước...y phấn khích cười vang lên và tiếng cười của y bị vách đá dội lại nghe rợn người.
Rainy nhìn xuống dưới bệ của bộ xương thì thấy bốn chữ Độc Cô Chờ Tình rất sắc nét, có lẽ trước khi Tham Thiền, bộ xương đã định vị chổ ngồi của mình và khắc vào đá, Rainy lẩm bẩm:
- Ở dưới hang sâu nầy, cái chết cận kề mà vẫn cầu tình quả là lạ.
Tony công tử ngừng cười, y nhỏ giọng :
- Ố là là... một cuốn sách ...một cổ thi ...ồ không một kỳ thư.
Rainy thư sinh cùng nhìn vào cuốn sách cổ:
Tờ giấy đã cũ mục nát tưởng chừng sắp thành bụi , ngay trang đầu viết mấy câu thơ:
Yêu là giả bộ lạnh lùng

Mà trong tim đã ngập ngừng với ai

Yêu là lạc bước thiên thai

Nửa đêm nằm mộng mơ hoài tình quân

Yêu là thao thức giữa rừng

Đợi trăng mời uống một chung rượu tình

Yêu là ngơ ngác với mình

Soi gương bỗng thấy bóng hình xa xăm
Rainy trằm trồ :
- Cái danh hiệu ương ương gàn gàn , mà thơ thì dễ thương như thơ của một cô bé học trò.
Tony công tử đọc tiếp:
-20 năm đầu: nóng nảy bực dọc,quẫn chí
-20 năm sau: luyện nội công thoát khỏi hang sâu , ngao du sơn thủy
- 20 năm sau: trở lại hang sâu, đợi chờ, hoang tưởng
- những ngày còn lại: thông tuệ , bình an
Rainy rên rỉ:
-60 năm trong thạch thất nầy còn chi là hoa mộng.
Tony công tử làm như không nghe thấy tiếng than của tiểu đệ, y đọc tiếp:
Dành cho hậu thế mối duyên kỳ ngộ:
- Muốn thoát khỏi hang sâu phải biết thuật rút xương kết hợp với công phu "  chân phương một hướng"
* Thuật rút xương: đứng thẳng, dong hai tay lên đỉnh đầu, để tất cả bộ phận cơ thể nằm theo đường thẳng, vận khí đan điền, sáu lần nghe các khớp xương kêu răng rắc sáu lần tức là quá trình sắp xếp đạt đến hoàn hảo.
* chân phương một hướng:  kỹ thuật thở yêu cầu đưa oxy vào cơ thể qua mũi, làm đầy phổi và thở ra hết sạch cho đến khi dạ dày nén lại. hai mắt mở to nhìn thẳng, tận dụng khí lực, hít mười lần khí hạo nhiên, khi thở ra vận khinh công tung mình lên cao theo phương thẳng đứng.
Để bổ sung cho phép luyện châu thân nầy, có thể trước khi tập luyện dùng những trái dâu tằm phía sau thạch thất để thêm nội lực.
Những trang sau là những phương thức để luyện nội công mà chủ yếu ngồi theo kiểu Kiết già và nằm sao cho đầu cổ và xương sống trên một đường thẳng, cách thải khí độc [ trượt khí ] cách khai huyệt Bách Hội [ Luân Xa ] và những thế võ được gọi là tuyệt học võ lâm của Độc Cô Chờ Tình như : Hào Quang chưởng lực , Dạ Nguyệt tiêu hồn, Tình Nhân kiếm lực, Tằm Tang thần chưởng...
Trong lúc Tony công tử ngồi nghiên cứu võ công thì Rainy đi hái trái dâu tằm phía sau thạch thất, y ngạc nhiên thường thì trái dâu chỉ bằng lóng tay út nhưng những trái dâu ở thạch thất nầy to bằng ngón chân cái màu tím rịm ăn vào thì mát lạnh châu thân, thần trí sung mãn khỏe khoắn.Từ đó mấy ngày sau cả hai lo tập luyện khí công và nội lực để thoát khỏi hang sâu, thức ăn của họ là mít chín và những trái dâu tằm, võ công của Tony thâm hậu hơn Rainy nên chỉ năm ngày sau là y đã chạm miệng hang hít thở được bầu khí bao la của đất trời trong khi Rainy mới với tay lên một phần ba của miệng hang, trong lúc chờ tiểu đệ của mình Tony công tử bắt đầu tập Hào Quang chưởng lực, cứ như vậy đến ngày thứ bảy thì Rainy đã chạm được miệng hầm, y biết sắp sửa xa rời hang động nầy vĩnh viễn nên bẻ cành dâu lá dâu làm chổi quét thạch thất , trước khi phi thân lên cao cả hai chắp tay lạy Độc Cô Chờ Tình nay chỉ còn là bộ xương khô , nỗi xúc động khiến cả hai cùng thở dài, ứa nước mắt .
 [ còn tiếp]

Tài liệu tham khảo:

http://thvl.vn/?p=407936
http://hoitho.vn/thien/hieu-ve-thien/loi-ich-cua-tu-kiet-gia/
http://thuvienhoasen.org/a4235/cach-ngoi-thien-dung-phuong-phap

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

Chuyện Hai Mình - TẬP NĂM



Chuyện Hai Mình
Cùng viết: Tony & Rainy
TẬP NĂM: ĐAO THIÊNG XUẤT HIỆN
NHẠC: TÂY NGUYÊN TRỞ VỀ
V.A HÒA TẤU

Sau khi lạy tạ bộ xương khô ba lạy cả hai người dùng thuật rút xương kết hợp với chiêu chân Chân Phương Một Hướng tung người lên khỏi hang sâu, lên tới mặt đất họ nhìn quanh thì đây là một rừng thông, cả hai nằm dưới rừng thông hít thở khí trời trong lành xong vươn vai đứng dậy,  nhìn lên cao họ thấy đồi núi nhấp nhô Rainy thư sinh nhẫm tính được mười hai đỉnh núi thì ra họ đã tới địa phận dãy Ngọc Linh là là khối núi cao nhất miền Trung Việt Nam, nằm trên dải Trường Sơn, một phần của Trường Sơn Nam
. Khối núi này nằm trên phần cao nguyên phía Bắc Tây Nguyên, Việt Nam, tại địa phận các tỉnh Kon Tum, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Gia Lai.
Dãy Ngọc Linh gồm nhiều ngọn núi có độ cao khoảng 800 - 2.600 m.

Dãy Ngọc Linh, chạy viền theo ranh giới phía Đông của huyện Đăk Glêi,Tu Mơ Rông của tỉnh Kon Tum với các huyện Phước Sơn và Bắc Trà My, Nam Trà My của tỉnh Quảng Nam, tiếp đến là trên ranh giới giữa huyện Kon Plông tỉnh Kon Tum với các huyện Sơn Tây, Sơn Hà, Ba Tơ của tỉnh Quảng Ngãi, các huyện KBang, Đắk Đoa của tỉnh Gia Lai. Dãy núi này chạy theo hướng Tây Bắc - Đông Nam bắt đầu với ngọn núi Ngọk Lum Heo, núi Mường Hoong, Ngọc Linh, Ngọc Krinh, Ngọk Tem, Ngọk Roo. Dãy Ngọc Linh là đường phân thủy của hai hệ thống sông: một chảy sang phía Tây có sông Sê San, góp nước cho sông Mê Kông; một hệ thống chảy sang phía Đông, đổ trực tiếp ra biển Đông là các con sông Cái (đầu nguồn sông Vu Gia), sông Thu Bồn ở Quảng Nam, sông Trà Khúc ở Quảng Ngãi, sông Ba chảy qua tỉnh Phú Yên
Tony công tử băn khoăn:
- Bây giờ mình tìm đường về đồi Hoàng Hoa hay sẳn trớn ngao du sơn thủy cho luôn.
Rainy thư sinh lâu ngày được giang hồ, không bị chăm chút cũng tán thành:
- Vâng, mình tiếu ngạo giang hồ cho đệ thỏa lòng ao ước, hai mình hãy cùng nhau chinh phục đỉnh Ngọc Linh là đỉnh núi cao nhất đi huynh.
Tony công tử gật đầu:
-Đi thì đi nhưng đệ liệu có sức không?
-Kệ cứ đi tới đâu mệt thì nghĩ tới đó.
Cả hai bắt đầu đi vào quần thể Ngọc Linh liên sơn để đi đến đỉnh Ngọc Linh. Ngọc Linh được bao bọc bởi những khối núi chung quanh , khi họ đi qua  thung lũng Ngọk Roo giữa bốn bề vách núi Tony dặn dò :
-Cẩn thận đệ sắp đến "Hẻm núi chết"
- Sao lại gọi là "Hẽm núi chết" hỡ huynh?- À vì nơi đây xảy ra nhiều  nhiều vụ máy bay rơi mà không hiểu nguyên do, cũng không bao giờ tìm thấy xác.Các phi công gọi nơi này bằng cái tên "Vùng xoáy lạ"! Nói theo ngôn ngữ chuyên nghiệp nghề bay thì là vùng gió thăng giáng bất thường, có thể quật rơi máy bay khi bay vào khu vực. Các phi công có kinh nghiệm, khi qua vùng này đều tìm đường bay vòng, tránh xa "Hẻm núi chết".
- Như vậy thì mình dùng khinh công bay qua hẽm núi có chết không huynh?
- Việc đó thì huynh không dám nói vì chưa thí nghiệm bao giờ, nhưng để chắc ăn ta cứ đi theo đường vòng mà các đội sơn tràng thường đi để đốn củi hay tìm trầm .Qua một ngày đêm băng rừng lội suối cuối cùng thì cả hai cũng đến chân núi Ngọc Linh. Từ chân núi nhìn lên đỉnh núi khói mây phủ trùm một màn sương mờ ảo, hứa hẹn những điều bí mật kỳ thú, càng đi lên họ gặp một quần xã rừng nguyên sinh dày đặc, rừng đặc dụng độc đáo có nhiều loại gỗ quí sống hỗn giao, như Cẩm lai, Giáng hương, Trắc, Lim, Hoàng đàn ... các loại Phong lan màu sắc sặc sỡ, ở đây các cây dược liệu, cũng rất phong phú và đa dạng như Sa nhân, Hà thủ ô, Đưong quy, Bạch truật ...Rainy lần đầu được chiêm ngưỡng cảnh rừng núi, thấy con Công màu sắc sặc sỡ nên y thích chí trằm trồ. Tony công tử phải nhắc chừng y cẩn thận, và để trả lời cho họ một con rắn từ trong bụi rậm trườn ra chực cắn Rainy, bây giờ mới thấy uy vũ của Hào Quang chưởng lực, chỉ thấy cánh tay Tony giơ lên loang loáng anh chớp và con rắn đã năm im không động đậy, Rainy hoàn hồn y ca ngợi vị huynh đài:
- Huynh thật là tài ba, đi với huynh đệ chẳng sợ gì cả.
Tony hừ giọng:
- Còn cả Gấu, Hổ, Voi , Bò Tót, Trâu rừng, Vượn, Khỉ và Trăn đệ nên cẩn thận.
Càng lên cao, những chùm mây trắng lãng đãng bay trước mặt, trên tóc của hai người và khí lạnh bắt đầu lan tỏa mặc dù mặc áo không thấm nước Rainy thư sinh vẫn rùng mình. Tony công tử tìm một cây có củ giống củ huỳnh tinh màu lục nhỏ, trên đỉnh của thân mang  lá kép hình chân vịt mọc vòng với 3 nhánh lá. Cuống lá kép dài khoảng một phân tây, mang 5 lá chét, lá chét ở chính giữa lớn hơn cả.  Lá chét phiến hình bầu dục, mép khía răng cưa, chóp nhọn, lá có lông ở cả hai mặt, y  ngắt lá chét và bảo Rainy :
- Ăn đi.
Qủa nhiên khi Rainy nhai thử bỗng cơ thể ấm áp lạ thường, hai bàn chân như được tiếp sức, không thấy mỏi mệt , y hớn hở hỏi Tony:
- Cây gì kỳ diệu vậy huynh.
- Là cây Sâm Ngọc Linh, một loài thảo dược quý và hiếm của Việt Nam và cả thế giới nữa .
Nhờ ăn lá chét của cây Sâm Ngọc Linh khinh công của Rainy thư sinh tăng trưởng gấp bội , chẳng mấy chốc hai người đã lên tới nóc nhà của Trường Sơn Nam, Tony mỉn cười :
- Vậy là huynh đệ ta đã chinh phục độ cao 2598m.
Tiếng kêu ngạc nhiên của Rainy kéo y về thực tại:
- Đại huynh, có một ngôi nhà, nơi đây có người.
Cả hai xăm xăm tiến về ngôi nhà trúc, lợp mái tranh khá khang trang rộng rãi và càng ngạc nhiên hơn đón chào họ là một giai nhân tuyệt đẹp, mày thanh , mắt sáng, môi đỏ xinh đẹp hơn những người thiếu nữ mà họ đã từng gặp.
Rainy thầm thì :
- Không biết có bị rớt xuống hang sâu lần nữa không đây?.
Bước vào nhà, ngôi nhà bỗng ấm áp lạ thường. Nữ nhân pha trà mời khách uống ly nước trà, mùi nhân nhẫn nhưng thân tâm khỏe khoắn lạ thường, Rainy kêu lên:
- Trà Sâm Ngọc Linh.
Thiếu nữ mỉn cười:
-Các hạ thông thái lắm, đúng là trà Sâm Ngọc Linh. Xin cho biết quý danh nhị vị thiếu hiệp vì sao lại quá bộ đến nơi nầy.
- Dạ , chúng tôi là Tony và Rainy muốn tham quan đỉnh núi cao nhất của miền Trung không ngờ gặp được người ngọc thật là vạn hạnh.
- Còn tiện nữ là Lâm Ngọc Mai Hồng, gia phụ đi vắng trưa về, mời hai vị ghé thăm vườn Sâm Ngọc Linh.
Tony và Rainy không khách sáo đi theo cô ta, té ra nơi đây có hai loại Sâm Ngọc Linh, một loại thân màu lục mà họ đã gặp dọc đường còn một loại thân màu tím, củ Sâm chi chít những vết sẹo, mỗi khoang củ là một vết sẹo. Lâm Ngọc Mai Hồng giảng giải:
- Nhìn vết sẹo trên cũ là biết tuổi của cây sâm, ba năm đầu mới có một vết sẹo, củ Sâm từ ba vết sẹo trở lên mới hữu dụng.
Rainy dí dỏm :
- Chắc cô nương chuyên dùng Sâm Ngọc Linh nên người đẹp mà tiếng nói cũng thanh tao.
Lâm Ngọc Mai Hồng gật đầu xác nhận :
- Qủa vậy , nếu nhị vị dùng bữa trưa ở đây thực đơn cũng chỉ là thân, rễ và lá Sâm Ngọc Linh.
Xem hết vườn Sâm Ngọc Linh , cả hai ngẩn ngơ trước những cây có tuổi từ 50 đến 100 tuổi là những cây đặc biệt quý, cả hai vào thư viện xem thi họa, nữ chủ nhân thật là tài hoa từ những chiếc lá rừng y đã dán lại thành những bức tranh lá độc đáo,  dưới mỗi bức tranh đều có những vần thơ mượt mà, và đặc biệt hơn có một thanh đao cũ kỹ được trang trọng treo giữa những bức tranh thơ.
Cả Tony và Rainy đều buộc miệng:
- Đồ Long Đao.
- Chính xác là Đồ Long Đao.
Hai người giật mình quay về phía cửa nơi phát ra giọng nói ồm ồm. Một ông lão quắc thước đang ôm mớ củ Sâm Ngọc Linh chi chít sẹo, thì ra ông đi hái thuốc trong rừng theo sau ông ta là một con heo con hình dạng giống con chí, cả Tony và Rainy lại một lần nữa buộc miệng:
- Con chí trong truyện 1001 đêm .
- Chính xác là con chí .
Con vật nhìn hai người không có gì là hung tợn cả. Rainy thầm hỏi:
- Không lẽ con vật hiền lành nầy gây vết thương độc địa cho Trần Công Tử ở Nữ Trà Sơn trang sao?
Đoán biết ý nghĩ của Rainy ông lão cười xòa:
-Con vật nầy rất khôn lanh, bình nhật nó rất hiền, chỉ hung dữ với người nào có tà tâm cợt nhã với nữ chủ nhân của nó thôi. Cách đây một tháng khi Hồng nhi xuống núi dạo chơi vị Trần Công tử nào đó có ý xấu với Hồng nhi nên bị con chí tặng cho miếng cắn để đời.
Rainy hỏi tiếp:
- Thanh đao nầy của vị tiền bối Trương Vô Kỵ sao lại lưu lạc nơi đây?
- Không sai, đây là di vật của Trương Vô Kỵ & Triệu Minh quận chúa mộ hai người đằng sau vườn Sâm Ngọc Linh ngươi không thấy hay sao ?
Thì ra sau khi rửa tay gát kiếm Trương Vô Kỵ và Triệu Minh  ngao du cùng trời cuối đất ngang qua dãy Ngọc Linh thấy non xanh, mây trắng, cảnh trí ôn nhu lại có loài sâm quý hiếm nên họ đóng đô nơi đây, hai người không có hậu duệ nối dõi nên nhờ Lâm gia cai quản mớ di thư , thủ bút và thanh Đồ Long Đao mưa gió một thời.
Cũng đến đúng ngọ, Lâm Ngọc Mai Hồng mời hai người dùng bữa trưa, không có cá thịt chỉ là rau Sâm Ngọc Linh luộc, củ Ngọc Linh nấu canh mà sao Tony công tử cảm thấy chưa có bữa cơm nào ngon đến như thế. [ còn tiếp]

Tài liệu tham khảo
-https://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%E1%BB%91i_n%C3%BAi_Ng%E1%BB%8Dc_Linh
- https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%A2m_Ng%E1%BB%8Dc_Linh
-http://agarwood.org.vn/cong-dung-chua-benh-cua-sam-ngoc-linh-4263.html
-http://nld.com.vn/thoi-su-trong-nuoc/len-dinh-nui-ngoc-linh-20151230230352974.htm