Ai biểu ngồi vu vơ đếm lá
để thấy chiều vô tình trôi nhanh
ai biểu ngồi ngu ngơ bứt cỏ
để thấy mình rất đỗi mong manh
Khóc thêm cho trời cao mây trắng
bỗng ngập ngừng nắng ngả ủ ê
hình như nỗi buồn là có thật
để chiều nay bụi ngập đường đi
Sầu xa vắng cay mi mắt ướt
ngày thanh xuân thiếu một niềm vui
nhiều khi che tay nghe nhịp thở
chợt nghẹn ngào máu chẳng về tim
Có nỗi buồn nên yêu màu tím
tím đường về tím cả tương lai
tím luôn người ngồi trong nắng
rồi sẽ qua phiền muộn đầu đời