Translate

Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014

Nuôi bệnh

Hai người ngồi ghế đá ngoài sân tâm sự, gió thổi miên man làm nàng
rùng mình, nhớ chuyện cũ, nàng hỏi:
- Anh có còn ho hen cảm cúm như hồi xưa không? Chàng lắc đầu:
- Làm sao anh dám đau khi mà Bác sĩ gia đình bỏ anh đi mất tiêu.
- Còn mấy cô em văn nghệ đâu rồi?
- Mấy cô ấy cưới chồng tuốt luốt, anh mồ côi từ đó đến nay.
Nàng vò mái tóc bạc của chàng mắng yêu:
- Xạo muôn năm .
Chàng như vậy đó, lúc nào cũng than van cô đơn, một mình để kêu gọi
lòng hảo tâm của phụ nữ. Và nàng là tình nguyện viên đầu tiên vừa làm
y tá kiêm đầu bếp mỗi lần chàng lâm bệnh, đến khi hết bệnh rồi chàng
vẫn ù lì:
- Anh còn bệnh, sức khỏe chưa được 100%.
Nàng lại có cơ hội trổ tài để phục vụ chàng đến tận cùng cho tới khi
nàng khám phá ra có nhiều cô em văn nghệ chăm sóc chàng nhiệt tình
giống như nàng...
Mí mắt nàng chơm chớp nhẹ.
- Em yêu, lại nghĩ vẩn vơ gì nữa đây?
- Em nhớ về một anh chàng đào hoa, đáng ghét mà em cố gắng dứt áo mấy
mươi lần vẫn
không dứt nổi.
- Đầu tiên đáng ghét lần hồi đáng yêu
- Anh khôn ơi! anh luôn tính chuyện ăn gian người khác.
Chàng hách xì thay câu trả lời.
-- Ngoài sân gió quá, anh cảm lạnh mất rồi.
Hai người vào nhà, chàng lấy đôi tất, chai dầu nóng đưa cho nàng:
- Bác sĩ ơi! cứu anh với.
Trong lúc nàng bôi dầu vào tay xoa nhẹ vào đôi chân mát lạnh của
chàng, chàng tinh nghịch thầm thì :
- Em khờ ơi! 45 năm qua anh ủ bệnh... để dành vì anh biết trước sau gì
em cũng trở về.