Người là hạt nắng mồ côi
Rót trên lá cỏ mấy lời đớn đau
Người là giọt nước rơi mau
Đêm hôm chạm nỗi buồn rầu xa xăm
Người từ sương khói trăm năm
Thổi vào đây chút băn khoăn ngậm ngùi
Người từng xuôi ngược một thời
Bên đường cát bụi thương đời phong ba
Người là ngọn gió bao la
Chờ thêm chút bui khẽ khàng thành mưa
Người xa lâu lắc vườn xưa
Làm sao đây biết sớm trưa mà về
Người thả bay những ước thề
Trôi luôn trái ngọt hồn quê chín đầy
Ngước lên hun hút chân mây
Lỡ tay làm mất sợi dây tương phùng
Người một mình giữa mênh mông
Chuyến đò chở khách qua sông trễ rồi
Có hay tiếng hát giữa trời
Thương người lưu lạc nên vời vợi cao