đêm đợi trăng về không ngủ
ngồi đếm những giọt tình rơi
tiếc thương mấy lần chưa đủ
thôi đành gió cuốn mây trôi
đêm chuyện buồn là có thật
giận mình sao quá u mê
nỗi nhớ vào tim quay quắt
bước tình đi lạc sơn khê
đêm hình như đang nằm mộng
chở tình qua ải lãng quên
hay đâu lòng càng dâng sóng
nên đời cứ mãi lênh đênh
khẻ động niềm riêng dấu kín
trong mơ hơi thở cựa mình
hoa xuân nửa chừng rụng cánh
anh ơi! tan tác duyên lành