Một hôm chân bước mệt nhoài
Mây trên đỉnh núi có hoài trông ai
Gió bung những sợi tóc mai
Mới hay tôi vẫn chưa phai với người
Ngày qua quên mất nụ cười
Bể dâu từ độ cuộc đời sang trang
Quên đi hết những lỡ làng
Thở dài-tôi cứ lang thang nhớ người
Translate
Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014
Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014
Đâu rồi
Đâu rồi
tượng đá sườn non
chơ vơ một cõi
buồn không giữa trời
Và em
xuân mộng một thời
líu lo áo trắng
rạng ngời thanh tân
Đâu rồi
nửa bóng phù vân
theo trăng đuổi mộng
chập chờn đêm xưa
Ta về
theo những bụi mưa
tìm con đò nhỏ
sớm trưa mặn nồng
Đâu rồi
môi đỏ má hồng
dòng đời xuôi ngược
bềnh bồng kiếp hoa
Ta giờ
đắng giọng nơi xa
làm sao đây nhớ
chuyện ta buổi nào
Đâu rồi
chuyện cũ chiêm bao
tượng đá sườn non
chơ vơ một cõi
buồn không giữa trời
Và em
xuân mộng một thời
líu lo áo trắng
rạng ngời thanh tân
Đâu rồi
nửa bóng phù vân
theo trăng đuổi mộng
chập chờn đêm xưa
Ta về
theo những bụi mưa
tìm con đò nhỏ
sớm trưa mặn nồng
Đâu rồi
môi đỏ má hồng
dòng đời xuôi ngược
bềnh bồng kiếp hoa
Ta giờ
đắng giọng nơi xa
làm sao đây nhớ
chuyện ta buổi nào
Đâu rồi
chuyện cũ chiêm bao
Thứ Sáu, 10 tháng 1, 2014
vô đề
ừ mai
ừ mốt
ừ kia
em xa phố thị
tình chia hai rồi
này sông
này núi
này trời
cũng đành anh nhé
đến hồi mất nhau
ừ mốt
ừ kia
em xa phố thị
tình chia hai rồi
này sông
này núi
này trời
cũng đành anh nhé
đến hồi mất nhau
Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014
Tặng nhau
tặng nhau những nỗi bàng hoàng
là đâu đây giọt thở than muôn đời
tặng nhau cái nhếch môi cười
là săm se đến cuối trời bơ vơ
tặng nhau tròn hết cơn mơ
là đong đưa những mong chờ buồn hiu
tặng nhau một nhánh rong rêu
là phai hò hẹn tím chiều sương rơi
Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014
Một ngày
Một ngày
thơ lạc
giữa đường
Một ngày đá khóc
nhớ nguồn non cao
Một ngày
tìm cõi
chiêm bao
Một ngày thôi đã
lao đao mất Người
Một ngày
lệ đổ
châu rơi
Một ngày chết mộng
cho đời buồn thiu
Một ngày
đóng cửa
tim yêu
Là đây cõi lạnh
hoang liêu tím trời
thơ lạc
giữa đường
Một ngày đá khóc
nhớ nguồn non cao
Một ngày
tìm cõi
chiêm bao
Một ngày thôi đã
lao đao mất Người
Một ngày
lệ đổ
châu rơi
Một ngày chết mộng
cho đời buồn thiu
Một ngày
đóng cửa
tim yêu
Là đây cõi lạnh
hoang liêu tím trời
Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014
Vinh Danh Tình
Người là hạt nắng mồ côi
Rót trên lá cỏ mấy lời đớn đau
Người là giọt nước rơi mau
Đêm hôm chạm nỗi buồn rầu xa xăm
Người từ sương khói trăm năm
Thổi vào đây chút băn khoăn ngậm ngùi
Người từng xuôi ngược một thời
Bên đường cát bụi thương đời phong ba
Người là ngọn gió bao la
Chờ thêm chút bui khẽ khàng thành mưa
Người xa lâu lắc vườn xưa
Làm sao đây biết sớm trưa mà về
Người thả bay những ước thề
Trôi luôn trái ngọt hồn quê chín đầy
Ngước lên hun hút chân mây
Lỡ tay làm mất sợi dây tương phùng
Người một mình giữa mênh mông
Chuyến đò chở khách qua sông trễ rồi
Có hay tiếng hát giữa trời
Thương người lưu lạc nên vời vợi cao
Rót trên lá cỏ mấy lời đớn đau
Người là giọt nước rơi mau
Đêm hôm chạm nỗi buồn rầu xa xăm
Người từ sương khói trăm năm
Thổi vào đây chút băn khoăn ngậm ngùi
Người từng xuôi ngược một thời
Bên đường cát bụi thương đời phong ba
Người là ngọn gió bao la
Chờ thêm chút bui khẽ khàng thành mưa
Người xa lâu lắc vườn xưa
Làm sao đây biết sớm trưa mà về
Người thả bay những ước thề
Trôi luôn trái ngọt hồn quê chín đầy
Ngước lên hun hút chân mây
Lỡ tay làm mất sợi dây tương phùng
Người một mình giữa mênh mông
Chuyến đò chở khách qua sông trễ rồi
Có hay tiếng hát giữa trời
Thương người lưu lạc nên vời vợi cao
Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014
Là Thơ
<
Thơ em từ cõi xưa về
Nghìn câu lục bát bộn bề nỗi riêng
Yêu người nên lắm muộn phiền
Cho em một đóa hồn nhiên làm quà
Thơ em từ cõi xưa về
Nghìn câu lục bát bộn bề nỗi riêng
Yêu người nên lắm muộn phiền
Cho em một đóa hồn nhiên làm quà
Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014
Năn nỉ
khuya nay em hứng những hơi sương
dấu vào trong đó mấy cọng thương
gió ơi! năn nỉ dùm em với
Người ở phương kia bớt giận hờn
có những cơn mưa buổi cuối ngày
đang làm ướt vội tóc mây bay
trên nẻo đường đi người có thấy
mưa rót trên môi những giọt đầy
Người ở một mình chắc đã quen
những hôm chợt nhớ để rồi quên
hôm nay Người có đi vớt mộng
nhặt dùm em mấy sợi lênh đênh
chưa có khi nào dám gọi Anh
một tiếng Yêu thôi rất ngại ngần
nhưng mà tim óc dường như đã
tặng hết cho Người có biết không?
nhớ thương chưa đến trong tầm tay
đã rơi tơi tả theo mưa bay
mai kia rồi sẽ thành tro bụi
còn mỗi tâm tình ngắc ngoải đây
em ở một bên? gần thật gần
trong làn khói thuốc mỗi lần mơ
và trên thùng rác còn sợi tóc
đừng vất nghe Người giữ chút thơ
dấu vào trong đó mấy cọng thương
gió ơi! năn nỉ dùm em với
Người ở phương kia bớt giận hờn
có những cơn mưa buổi cuối ngày
đang làm ướt vội tóc mây bay
trên nẻo đường đi người có thấy
mưa rót trên môi những giọt đầy
Người ở một mình chắc đã quen
những hôm chợt nhớ để rồi quên
hôm nay Người có đi vớt mộng
nhặt dùm em mấy sợi lênh đênh
chưa có khi nào dám gọi Anh
một tiếng Yêu thôi rất ngại ngần
nhưng mà tim óc dường như đã
tặng hết cho Người có biết không?
nhớ thương chưa đến trong tầm tay
đã rơi tơi tả theo mưa bay
mai kia rồi sẽ thành tro bụi
còn mỗi tâm tình ngắc ngoải đây
em ở một bên? gần thật gần
trong làn khói thuốc mỗi lần mơ
và trên thùng rác còn sợi tóc
đừng vất nghe Người giữ chút thơ
Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014
Nuôi bệnh
Hai người ngồi ghế đá ngoài sân tâm sự, gió thổi miên man làm nàng
rùng mình, nhớ chuyện cũ, nàng hỏi:
- Anh có còn ho hen cảm cúm như hồi xưa không? Chàng lắc đầu:
- Làm sao anh dám đau khi mà Bác sĩ gia đình bỏ anh đi mất tiêu.
- Còn mấy cô em văn nghệ đâu rồi?
- Mấy cô ấy cưới chồng tuốt luốt, anh mồ côi từ đó đến nay.
Nàng vò mái tóc bạc của chàng mắng yêu:
- Xạo muôn năm .
Chàng như vậy đó, lúc nào cũng than van cô đơn, một mình để kêu gọi
lòng hảo tâm của phụ nữ. Và nàng là tình nguyện viên đầu tiên vừa làm
y tá kiêm đầu bếp mỗi lần chàng lâm bệnh, đến khi hết bệnh rồi chàng
vẫn ù lì:
- Anh còn bệnh, sức khỏe chưa được 100%.
Nàng lại có cơ hội trổ tài để phục vụ chàng đến tận cùng cho tới khi
nàng khám phá ra có nhiều cô em văn nghệ chăm sóc chàng nhiệt tình
giống như nàng...
Mí mắt nàng chơm chớp nhẹ.
- Em yêu, lại nghĩ vẩn vơ gì nữa đây?
- Em nhớ về một anh chàng đào hoa, đáng ghét mà em cố gắng dứt áo mấy
mươi lần vẫn
không dứt nổi.
- Đầu tiên đáng ghét lần hồi đáng yêu
- Anh khôn ơi! anh luôn tính chuyện ăn gian người khác.
Chàng hách xì thay câu trả lời.
-- Ngoài sân gió quá, anh cảm lạnh mất rồi.
Hai người vào nhà, chàng lấy đôi tất, chai dầu nóng đưa cho nàng:
- Bác sĩ ơi! cứu anh với.
Trong lúc nàng bôi dầu vào tay xoa nhẹ vào đôi chân mát lạnh của
chàng, chàng tinh nghịch thầm thì :
- Em khờ ơi! 45 năm qua anh ủ bệnh... để dành vì anh biết trước sau gì
em cũng trở về.
rùng mình, nhớ chuyện cũ, nàng hỏi:
- Anh có còn ho hen cảm cúm như hồi xưa không? Chàng lắc đầu:
- Làm sao anh dám đau khi mà Bác sĩ gia đình bỏ anh đi mất tiêu.
- Còn mấy cô em văn nghệ đâu rồi?
- Mấy cô ấy cưới chồng tuốt luốt, anh mồ côi từ đó đến nay.
Nàng vò mái tóc bạc của chàng mắng yêu:
- Xạo muôn năm .
Chàng như vậy đó, lúc nào cũng than van cô đơn, một mình để kêu gọi
lòng hảo tâm của phụ nữ. Và nàng là tình nguyện viên đầu tiên vừa làm
y tá kiêm đầu bếp mỗi lần chàng lâm bệnh, đến khi hết bệnh rồi chàng
vẫn ù lì:
- Anh còn bệnh, sức khỏe chưa được 100%.
Nàng lại có cơ hội trổ tài để phục vụ chàng đến tận cùng cho tới khi
nàng khám phá ra có nhiều cô em văn nghệ chăm sóc chàng nhiệt tình
giống như nàng...
Mí mắt nàng chơm chớp nhẹ.
- Em yêu, lại nghĩ vẩn vơ gì nữa đây?
- Em nhớ về một anh chàng đào hoa, đáng ghét mà em cố gắng dứt áo mấy
mươi lần vẫn
không dứt nổi.
- Đầu tiên đáng ghét lần hồi đáng yêu
- Anh khôn ơi! anh luôn tính chuyện ăn gian người khác.
Chàng hách xì thay câu trả lời.
-- Ngoài sân gió quá, anh cảm lạnh mất rồi.
Hai người vào nhà, chàng lấy đôi tất, chai dầu nóng đưa cho nàng:
- Bác sĩ ơi! cứu anh với.
Trong lúc nàng bôi dầu vào tay xoa nhẹ vào đôi chân mát lạnh của
chàng, chàng tinh nghịch thầm thì :
- Em khờ ơi! 45 năm qua anh ủ bệnh... để dành vì anh biết trước sau gì
em cũng trở về.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)